Một cuốn sách như làn sóng dịu êm, cuốn bạn vào những ngày xưa cũ, khi lòng ta còn thuần khiết và ngây ngô.
Những ngày hè oi ả, không phải là những chuyến du lịch xa xôi, mà là những buổi chiều trôi qua trong mùi cỏ, tiếng gà gáy, tiếng xe đạp chở mẹ đi chợ, hay một con sông quê chảy chậm. “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” không phải là một câu chuyện lớn, nó là một câu chuyện nhỏ – chuyện của Thiều và Tường, hai anh em, như bao đứa trẻ lớn lên từ những ngày nắng tươi và những cơn mưa rào.
Trong một làng quê nghèo miền Trung, tuổi thơ của họ đong đầy những trò chơi vụng dại, những giấc mơ ngây thơ và đôi khi là những vấp váp không thể tránh khỏi. Thiều, với tính cách mạnh mẽ, đôi khi vụng về và ích kỷ, luôn tìm cách chiếm lĩnh mọi thứ, đặc biệt là Tường – cậu em trai hiền lành và đầy thương yêu. Chính sự ganh tị và sự ích kỷ vô thức của Thiều đã khiến cậu trải qua những bài học đắt giá về sự mất mát, hối hận và trưởng thành.
Tình anh em trong câu chuyện này không phải lúc nào cũng ngọt ngào. Đôi khi, tình anh em là những trận cãi vã, những lần ghen tị trong im lặng, và có lúc là những lỗi lầm không thể quay lại.
Khi Thiều lỡ tay làm một việc sai lầm với Tường, mọi thứ như sụp đổ. Lúc đó, Thiều chỉ còn lại sự hối hận, sự đau đớn không thể tả, bởi lỗi lầm ấy không thể sửa chữa được.
“Tôi nhìn thấy Tường nằm đó, bất động. Đôi chân cậu ấy gãy, nhưng điều làm tôi đau đớn hơn cả là trái tim tôi cũng gãy theo.”
Nhưng rồi, thời gian qua đi, như cái cách mà những đứa trẻ vẫn chữa lành vết thương của mình bằng nụ cười. Cái gọi là “hoa vàng trên cỏ xanh” – một biểu tượng trong sáng và tràn đầy hy vọng – là lời nhắc nhở rằng, dù có sai lầm đến đâu, cuộc đời vẫn luôn có thể bắt đầu lại từ đầu. Vết thương có thể lành, và tình anh em sẽ vẫn được xây dựng lại từ những khoảnh khắc nhỏ bé.
Giữa một câu chuyện nhuốm màu u buồn, có một ánh sáng ấm áp – Mận. Cô bé như một ngôi sao nhỏ, lấp lánh trong đôi mắt Thiều. Cảm giác yêu thương đầu đời, tuy ngây ngô nhưng chân thành. Những buổi chiều Thiều nhìn Mận từ xa, viết những lá thư vụng về, để rồi hiểu được rằng, tình yêu không chỉ là những lời ngọt ngào, mà còn là những điều đơn giản, trong sáng như thế.
Mận không chỉ là hình ảnh của tình yêu tuổi thơ, mà còn là hình ảnh của một niềm tin, một lý do để Thiều mơ mộng và vươn lên trong cuộc sống đầy khó khăn của mình.
Không giống những cuốn sách có cốt truyện phức tạp hay những tình huống kịch tính cao trào, “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” đưa bạn trở về với những điều giản dị và bình yên. Câu chuyện không có nhiều sự kiện lớn lao, nhưng lại chạm vào trái tim người đọc bởi sự thật thà trong từng câu chữ. Bạn sẽ tìm thấy chính mình trong đó, những kỷ niệm cũ, những nỗi niềm đã quên, nhưng cũng đầy sự tha thứ và hiểu biết.
Không phải tất cả các câu chuyện đều cần phải kết thúc bằng một cái kết viên mãn. Đôi khi, cái đẹp thật sự chính là sự chưa hoàn hảo, là những khoảnh khắc bình dị nhưng rất đáng trân trọng.
Cuốn sách này không chỉ dành cho trẻ em, mà cho tất cả những ai đã từng là đứa trẻ, đã từng mơ mộng, cười khúc khích dưới nắng, và đôi khi khóc vì lỗi lầm của chính mình. Nguyễn Nhật Ánh đã không chỉ viết một câu chuyện về tuổi thơ, mà còn viết về những ký ức không thể quên – về tình cảm gia đình, tình bạn, và những nỗi nhớ nhẹ nhàng mà sâu sắc.
“Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” không chỉ là câu chuyện về một vùng quê, một gia đình, mà là câu chuyện của mỗi người chúng ta, về một thời đã qua nhưng vẫn ở lại trong lòng ta, như hoa vàng trên cỏ xanh – mãi không phai mờ.
Và cuốn sách cũng đã được chuyển thể thành bộ phim cùng tên. Mọi người có thể tìm kiếm và xem thử nhé!